Bình vôi

binh-voi

Bình vôi

Tên khoa học:

Tuber Stephaniae glabrae

Nguồn gốc:

Phần gốc thân phình thành củ của cây Bình vôi (Stephania glabra (Roxb.) Miers) hoặc một số loài Bình vôi khác có chứa L-tetrahydropalmatin, họ Tiết dê (Menispermaceae). Cây mọc hoang tại nhiều vùng rừng núi nước ta và một số nước khác, thường gặp trên các núi đá vôi.

Thành phần hoá học chính:

Nhiều alcaloid (1%), trong đó quan trọng nhất là L-tetrahydropalmatin và roemerin.

Công dụng:

Y học cổ truyền: Làm thuốc trấn kinh, an thần, chữa mất ngủ, sốt nóng, nhức đầu, khó thở, chữa đau dạ dày. Y học hiện đại: Dùng toàn cây, cao hoặc alcaloid bào chế thành dạng thuốc thích hợp để làm thuốc an thần.

Cách dùng, liều lượng:

Ngày dùng 3-6g dưới dạng bột củ hoặc 10-15ml rượu thuốc 10%.

Ghi chú:

Alcaloid của Bình vôi có trong các chế phẩm Rotunda, Stilux-60...

Chủ đề

Sản phẩm tuệ linh